Vậy là phượng lại bắt đầu nở, bằng lăng lại bắt đầu tím, một mùa hè nữa lại đang đến – mùa hè thứ 5, cũng là mùa hè cuối cùng của cấp tiểu học, mùa hè của những khát khao, mùa hè của sự chia tay. Thời gian trôi thật nhanh, nhanh đến mức các con cũng chẳng kịp nhìn lại quãng đường mình đã đi qua. Chỉ mới đó thôi, các con còn chập chững bước vào lớp học, các con còn nắm tay nhau, cùng nhau xếp hàng ra về với lời hô quen thuộc “Nhìn trước thẳng”. Thì hôm nay con đã rời xa nơi đây, xa 5 năm cùng bạn bè học chung mái trường, xa những kỷ niệm, xa thầy cô đã diều dắt chúng con. Để có được ngày hôm nay, làm sao kể hết những kỉ niệm những tháng năm vừa qua. Suốt 5 năm qua, sau gương mặt trầm lặng là tình yêu sâu sắc mà ba dành cho con. Sau vòng tay âu yếm vỗ về là tình thương bao la của mẹ. Sau những lời răn dạy nghiêm khắc là tấm lòng bao dung của Thầy cô. Sau những giận hờn vu vơ là tình bạn trong sáng, bền vững của tuổi học trò. Nhưng có bao giờ chúng ta nói với ông bà, cha mẹ, thầy cô và những người mà chúng ta yêu thương lời cảm ơn, lời tri ân từ tận sâu thẳm lòng mình hay chưa? Hiểu được tâm tư đó, hôm nay là ngày dành cho các bạn tri ân những tình cảm thiêng liêng ấy và cũng là ngày ba mẹ, thầy cô sẽ tặng cho các bạn nhưng kỉ niệm đẹp, sâu sắc nhất trước khi kết thúc 5 năm học tại mái trường Lương Thế Vinh này.



























